Chương 691: Đồng Tâm Chung?
Hoàng Thúc Độc Sủng Tiểu Vương Phi - Cập nhật ngày Tháng 8 18, 2025
Ra mắt hệ thống truyện Nữ HuongKhiLau.Com dành riêng cho mọi người. Với đầy đủ thể loại được chọn lọc hay nhất để dịch và hầu như là miễn phí. Kèm theo công cụ hỗ trợ dịch truyện mà không cần biết ngoại ngữ, giờ đây bạn có thể tùy ý dịch truyện mà bạn muốn đọc. Đối với những bạn đã mua truyện bên mình, hãy liên hệ lại Fanpage để được cấp linh thạch miễn phí, cùng với đó mình đã dịch lại truyện Chiến thiếu, Phu nhân lại đào hôn rồi với chất lượng cao hơn rất nhiều, mọi người có thể chuyển sang đây để đọc tiếp nhé: Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi
_____________________Thế nhưng, mỗi khi những suy nghĩ đó ùa về, trước mắt nàng lại hiện lên từng cảnh tượng bi thảm. Nếu tất cả mọi chuyện đều do nàng mà ra, thì dù có báo được thù, nàng cũng sẽ chẳng thể vui nổi.
Con đường hồi thành này đối với Tiêu Ngữ Ca mà nói có vẻ hơi dài, nhưng Thiên Tư Trần lại cảm thấy, nếu cứ mãi được ở bên nàng như vậy thì hay biết mấy. Ít nhất, nàng đã không còn dùng ánh mắt hằn học nhìn chàng, phải chăng điều đó có nghĩa là trong lòng nàng đã bắt đầu chấp nhận chàng rồi?
Chàng không dám nói một lời, sợ rằng chỉ cần lên tiếng sẽ phá vỡ khoảnh khắc bình yên quý giá này. Chàng muốn ở bên nàng thêm một lát, dù chỉ là lặng lẽ ngắm nhìn nàng như vậy, cũng đã là diễm phúc lắm rồi.
Khi Tiêu Ngữ Ca cùng đoàn người đến Dưỡng Tâm Điện, Hạc Minh đã có mặt ở đó. Hoàng thượng lúc này đang nằm trên Long tháp, hơi thở đều đặn, nhìn qua dường như không có gì bất thường.
“Hạc thần y, phụ hoàng người sao rồi ạ?” Thiên Tư Trần lo lắng quan sát Hoàng thượng, nhưng tiếc thay chàng không am hiểu y thuật, nhìn cũng không hiểu gì.
“Thái tử điện hạ yên tâm, Hoàng thượng đã không còn đáng ngại, chỉ là người quá mệt mỏi mà thôi. Thần đã dâng thuốc cho Hoàng thượng dùng rồi, chỉ cần ngủ một giấc là có thể hồi phục.” Hạc Minh vừa nói vừa thu dọn hòm thuốc của mình.
“Vậy thì tốt quá.” Thiên Tư Trần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tiểu sư muội, muội theo ta ra đây một lát.” Lúc này, Hạc Minh gọi Tiêu Ngữ Ca ra ngoài.
“Sư huynh, có chuyện gì vậy ạ?” Tiêu Ngữ Ca đoán rằng sư huynh gọi riêng nàng ra ngoài chắc chắn là có việc.
“Tiểu sư muội, tình trạng của Hoàng thượng vừa rồi muội cũng đã xem qua, muội có kết luận gì không?” Hạc Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiêu Ngữ Ca trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Thân thể Hoàng thượng nhìn thì không có gì đáng ngại, nhưng thực chất là ngoài hư trong rỗng. Nếu cứ kéo dài tình trạng này, những cơn choáng váng sẽ càng thêm trầm trọng.”
“Xem ra y thuật của tiểu sư muội đã tinh tiến lên không ít rồi.” Hạc Minh rất đỗi vui mừng. Nếu sư phụ nhìn thấy tiểu sư muội trưởng thành đến nhường này, chắc chắn cũng sẽ rất vui. Chàng lập tức từ trong người lấy ra một viên đan dược màu nâu: “Nếu ta không đoán sai, tình trạng của Bệ hạ hẳn là có liên quan đến viên đan dược này.”
“Cái này muội đã từng thấy qua, nghe nói là Kim Đan do Quốc sư chuẩn bị cho Bệ hạ. Muội tận mắt thấy Bệ hạ sau khi dùng xong thì tinh thần phấn chấn hẳn lên.” Tiêu Ngữ Ca lập tức hiểu ra, quả nhiên Quốc sư kia không phải người tốt lành gì: “Sư huynh, huynh có biết đây là thứ gì không?”
Hạc Minh lật đi lật lại viên thuốc xem xét kỹ lưỡng, rồi lại đưa lên mũi ngửi thử, nhưng dường như vẫn chưa có kết luận: “Thành phần có chút phức tạp, ta sẽ mang về nghiên cứu kỹ hơn, chắc chắn sẽ rõ.”
“Ừm.” Tiêu Ngữ Ca gật đầu, rồi lại hỏi: “Sư huynh, Thiên Đình Hiên chàng ấy vẫn ổn chứ ạ?” Hai ngày nay, chàng ấy nói tối sẽ đến tìm muội mà cũng không thấy đâu. Hôm đó muội lại nghe Tiêu Ngữ Phù nói chàng ấy quỳ cả một ngày ngoài Dưỡng Tâm Điện, còn bị đánh đòn. Thân thể chàng ấy làm sao chịu nổi đây.
“Muội yên tâm, chàng ấy không sao, chỉ là hai hôm nay hơi bận, không kịp gặp muội thôi.” Hạc Minh sợ nàng lo lắng, không dám nói cho nàng biết rằng, Quỷ Cổ Độc của Vương gia lại tái phát, hơn nữa lần phát tác này còn kéo dài hơn trước, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại được. Chàng cũng không rõ có phải là do việc quỳ suốt một ngày và mấy chục trượng đòn kia hay không.
“Sư huynh, thân thể chàng ấy huynh là người rõ nhất, không nên quá lao lực. Muội bị Hoàng thượng kiềm chế, tạm thời không được tự do, vậy phiền huynh chăm sóc chàng ấy nhiều hơn một chút, nhất định phải khuyên chàng ấy nghỉ ngơi thật nhiều. Chuyện của muội và chàng ấy, huynh hãy nói với chàng, đời này ngoài chàng ra, muội sẽ không gả cho bất kỳ nam nhân nào khác! Nếu trượng phu của muội không phải chàng ấy, vậy muội thà cả đời này không kết hôn.”
Nàng biết mình đã nợ Thiên Đình Hiên quá nhiều. Dù không muốn đào sâu xem rốt cuộc tình cảm nàng dành cho chàng có phải là tình yêu hay không, nhưng nàng thật lòng nguyện ý gả cho chàng.
“Yên tâm đi, lời muội nói ta sẽ chuyển đến. Một mình muội trong cung cũng phải cẩn thận đấy.” Hạc Minh cũng lo lắng cho nàng. Hoàng cung này đúng là nơi nuốt người không xương, dù tiểu sư muội có thông minh đến mấy cũng khó tránh khỏi những mưu toan tính toán của kẻ khác.
“Sư huynh, muội biết rồi.” Tiêu Ngữ Ca vừa dứt lời quay người lại thì vừa lúc nhìn thấy Thiên Tư Trần đứng cách đó không xa. Họ không chắc những lời vừa rồi Thiên Tư Trần có nghe thấy hay không.
“Thái tử điện hạ.” Hạc Minh vội vàng tiến lên hành lễ.
“Hạc thần y, phụ hoàng tạm thời giao cho ngươi chăm sóc. Đợi phụ hoàng tỉnh lại, ngươi hãy rời đi.” Trên mặt Thiên Tư Trần dường như không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
“Vâng!” Hạc Minh biết chàng cố ý làm vậy, nhưng vẫn phải tuân theo. Đây cũng là một trong những lý do khiến chàng vốn dĩ không thích làm quan.
“Ca nhi, vết thương của ta rất đau, có lẽ vừa rồi đi vội quá nên lại rách ra rồi. Nàng đến thay thuốc cho bản cung đi.” Thiên Tư Trần nói xong, bất chấp phản ứng của Tiêu Ngữ Ca, cứ thế đi thẳng sang một bên.
Tiêu Ngữ Ca khẽ nhíu mày thầm nghĩ: Chàng ta có ý gì đây? Muốn thay thuốc thì tùy tiện tìm một thái y khác không được sao? Cứ nhất định phải là nàng?
Nhưng nàng lúc này vẫn đang phụng chỉ chữa trị cho chàng, vì vậy, không thể không đi theo chàng rời khỏi đó.
Thiên Tư Trần nằm trên giường cứ rên ư ử, nói vết thương của mình đau dữ dội.
Tiêu Ngữ Ca khẽ nhíu chặt mày. Nàng không hiểu vì sao cái tên cặn bã này lại đột nhiên đau đớn đến mức ấy, cho đến khi thấy khóe môi chàng ta vương chút đắc ý, nàng dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Thiên Tư Trần, chàng lớn từng này rồi, làm vậy có ý nghĩa gì sao? Chọc tức ta vui lắm à?” Nàng ném dải băng vải trong tay vào người chàng, lườm một cái rồi quay người toan bỏ đi.
Tên cặn bã chết tiệt, vết thương của chàng ta rõ ràng đã sắp lành rồi, sao có thể vô duyên vô cớ mà rách ra được chứ? Đáng ghét hơn là, nàng vừa nãy vậy mà lại tin lời ma quỷ của chàng ta!
“Ca nhi!” Thiên Tư Trần thấy vậy liền bật dậy khỏi giường, chặn nàng lại: “Ca nhi, nàng đừng giận, ta… chúng ta nói chuyện tử tế được không?”
“Giữa chúng ta không có gì đáng nói cả.” Tiêu Ngữ Ca lạnh mặt, không muốn để ý đến chàng.
“Ca nhi.” Thấy nàng lại toan rời đi, Thiên Tư Trần trong cơn gấp háp đã nắm lấy hai vai nàng.
“Chàng buông ta ra!” Tiêu Ngữ Ca muốn giằng tay chàng ra nhưng lại bị chàng kéo thẳng vào lòng.
“Ca nhi, cầu xin nàng, đừng đối xử với ta như vậy…”
“Thiên Tư Trần! Tên khốn nhà chàng! Buông ta ra!” Hai tay Tiêu Ngữ Ca đều bị chàng giữ chặt, chỉ có thể giận dữ giãy giụa.
“Ca nhi, ta biết trước đây đều là lỗi của ta, là ta đã làm tổn thương nàng sâu sắc. Ta cũng biết, nàng càng hận phụ hoàng ép hôn. Ta hứa với nàng, ta sẽ không ép nàng phải gả cho ta, nhưng nàng hãy cho ta một cơ hội, một cơ hội để yêu nàng lại từ đầu, một cơ hội được cạnh tranh công bằng với Tiểu Hoàng Thúc, được không?”
Chàng từng nghĩ đến việc dùng quyền thế ép nàng về làm thê tử, nhưng cho đến ngày hôm nay chàng mới nhận ra, dù có cưỡng ép được nàng, chàng cũng chỉ có được thân xác nàng mà thôi, vĩnh viễn không thể có được trái tim nàng. Chàng không muốn nàng oán trách chàng, hận chàng, thậm chí cả đời này không thèm để ý đến chàng.
“Có phải ta đồng ý, chàng sẽ trả lại tự do cho ta không?” Tiêu Ngữ Ca tuy không để tâm đến đạo thánh chỉ đã bị xé nát kia, nhưng nàng lo lắng Hoàng thượng vốn không từ thủ đoạn, thật sự sẽ ra tay với những người bên cạnh nàng, mà nàng lại không thể bảo vệ họ mọi lúc mọi nơi, nên đành phải thỏa hiệp.
(Hết chương)
Để lại một bình luận