Chương 275: “Dư Thanh Thư, có phải ngươi không?”

Thiếu Phu Nhân Chiến Gia Lại Bỏ Trốn Rồi - Cập nhật ngày Tháng 8 25, 2025

Ra mắt hệ thống truyện Nữ HuongKhiLau.Com dành riêng cho mọi người. Với đầy đủ thể loại được chọn lọc hay nhất để dịch và hầu như là miễn phí. Kèm theo công cụ hỗ trợ dịch truyện mà không cần biết ngoại ngữ, giờ đây bạn có thể tùy ý dịch truyện mà bạn muốn đọc. Đối với những bạn đã mua truyện bên mình, hãy liên hệ lại Fanpage để được cấp linh thạch miễn phí, cùng với đó mình đã dịch lại truyện Chiến thiếu, Phu nhân lại đào hôn rồi với chất lượng cao hơn rất nhiều, mọi người có thể chuyển sang đây để đọc tiếp nhé: Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi

_____________________

“Phong…” Dư Thanh Thư ngỡ là Phong Kỳ đã về, vừa xoay người định lên tiếng gọi, nào ngờ đập vào mắt lại không phải Phong Kỳ, mà là một đôi mày mắt xa lạ của một gã đàn ông.

Đối phương khẽ ngẩng đầu, để lộ đôi mắt dưới vành mũ, ánh nhìn băng lãnh và tàn độc. Hắn không cho Dư Thanh Thư chút thời gian nào để phản ứng, lấy chưởng làm đao, chém thẳng tới cổ nàng.

Ngay khi chưởng đao của hắn sắp sửa hạ xuống, động tác của hắn đột ngột khựng lại.

“Ngươi là ai.” Cửa phòng ngủ không biết đã mở ra từ lúc nào, Chiến Tư Trạc lạnh lùng bước ra, tay giơ một khẩu súng chĩa thẳng vào kẻ đó.

Thân súng màu bạc, dưới ánh đèn phản chiếu hàn quang, lướt qua tầm mắt của gã kia.

Gã đàn ông rõ ràng không ngờ Chiến Tư Trạc lại xuất hiện, hắn quay người nhìn y, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt trầm xuống, đoạn giơ tay tháo mũ.

Chiến Tư Trạc nheo đôi mặc mâu, ngón trỏ khẽ nhấn cò súng xuống một chút.

Ánh mắt gã đàn ông chạm đến lớp băng gạc trên xương bả vai của Chiến Tư Trạc. Y bị thương ở vai phải, vì động tác giơ súng hơi mạnh nên vết thương vốn đã cầm máu nay lại bắt đầu rỉ máu ra ngoài.

Với thương thế hiện tại của Chiến Tư Trạc, căn bản không thể nào bóp được cò súng.

Gã đàn ông cười một tiếng đầy giễu cợt: “Là kẻ lấy mạng ngươi.”

Vừa dứt lời, một đạo hàn quang từ cổ tay hắn lướt đến lòng bàn tay, đó là một con dao găm, mũi đao sắc lẻm phóng thẳng về phía Chiến Tư Trạc.

Đồng tử của Dư Thanh Thư co rút lại, gần như không kịp suy nghĩ, nàng hét lên thất thanh, thậm chí quên cả việc phải đè thấp giọng: “Chiến Tư Trạc, tránh ra!”

Là giọng nói của nàng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim Chiến Tư Trạc chấn động mạnh, y kinh ngạc nhìn về phía Dư Thanh Thư, thứ chạm vào mắt y lại là vẻ mặt lo lắng của đối phương.

Lưỡi đao xé gió,眼看就要碰到战司濯.

Đoàng!

Một tiếng súng vang lên.

Viên đạn từ họng súng bắn ra, găm thẳng vào bắp đùi của gã đàn ông. Gã đau đớn mất đi trọng tâm, tay buông lỏng, con dao rơi xuống đất tạo nên một tiếng “loảng xoảng” giòn giã, ngay sau đó đầu gối cũng khuỵu mạnh xuống sàn.

Chiến Tư Trạc hạ cánh tay xuống, mày kiếm khẽ nhíu lại, huyết sắc trên mặt cũng theo đó mà phai đi ba phần, máu trên vai trái càng thấm đỏ hơn.

Khoảnh khắc bóp cò, sức giật của súng rất mạnh, viên đạn găm trong xương bả vai lại càng lún sâu vào trong thêm vài phần, đau đến mức y không kìm được mà nhíu mày. Nhưng so với cơn đau, y càng muốn quan tâm đến giọng nói vừa rồi hơn.

“Sao có thể…” Gã đàn ông đau đến mức trán rịn ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Dư Thanh Thư thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới muộn màng nhận ra giọng nói mình vừa buột miệng thốt ra, đồng tử khẽ run lên một cách khó nhận thấy.

Chiến Tư Trạc hoàn toàn không để tâm đến gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất, mà nhìn chằm chằm vào nàng, nén đau từng bước đi tới.

Dư Thanh Thư mím chặt môi, đôi môi mím đến trắng bệch, nàng hạ giọng: “Chiến tổng, anh đừng cử động lung tung nữa, máu lại bắt đầu…”

“Rốt cuộc cô là ai.” Đôi chân dài của y sải bước, chỉ vài bước đã đến trước mặt nàng, đôi mặc mâu khóa chặt lấy gương mặt nàng, cất tiếng hỏi.

“…” Dư Thanh Thư căng thẳng nuốt nước bọt: “Chiến tổng, tôi không hiểu ý anh là gì, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là trợ lý của bác sĩ Đường.”

“Thật sao?” Ánh mắt của Chiến Tư Trạc mang theo sự áp bức mãnh liệt, nhìn nàng như thể hận không thể xuyên thấu nàng.

Dư Thanh Thư ngước mắt nhìn y, không trả lời.

“Bác sĩ Đường có biết trợ lý của ông ấy ngay cả kỹ thuật băng bó cơ bản nhất cũng làm sai không?” Chiến Tư Trạc tiếp tục trầm giọng bức vấn, trong lòng mơ hồ nảy sinh một suy đoán, và suy đoán này đã kéo dài suốt bốn năm, mười sáu mùa, 1460 ngày.

Y bất giác trở nên căng thẳng.

Dư Thanh Thư cứng đờ người, đáy mắt lướt qua vẻ kinh ngạc.

“Cô… rốt cuộc là ai?”

“…” Dư Thanh Thư lùi về sau một bước.

“Dư Thanh Thư, là nàng phải không?” Cuối cùng y cũng hỏi ra câu đó.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

TOP TRUYỆN

Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Tháng 8 25, 2025
Thiếu Phu Nhân Chiến Gia Lại Bỏ Trốn Rồi - Tháng 8 25, 2025
Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng 8 25, 2025
Hoàng Thúc Độc Sủng Tiểu Vương Phi - Tháng 8 25, 2025
Chưởng Thượng Hoan: Chiến Vương Thịnh Sủng Tiểu Y Phi - Tháng 8 25, 2025
Bị Bức Làm Thông Phòng? Ta Xoay Người Gả Cho Cha Của Tra Nam - Tháng 8 25, 2025

Bảng Xếp Hạng

Chương 77: Nhìn như không thấy

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng mười một 5, 2025

Chương 101: Âm mưu đen đã xuống biển rồi sao?

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng mười một 5, 2025

Chương 100: Tặng Vật của Bồ Tát Sống

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng mười một 5, 2025