Chương 70: Chúng ta kết thúc rồi
Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Cập nhật ngày Tháng 8 16, 2025
Ra mắt hệ thống truyện Nữ HuongKhiLau.Com dành riêng cho mọi người. Với đầy đủ thể loại được chọn lọc hay nhất để dịch và hầu như là miễn phí. Kèm theo công cụ hỗ trợ dịch truyện mà không cần biết ngoại ngữ, giờ đây bạn có thể tùy ý dịch truyện mà bạn muốn đọc. Đối với những bạn đã mua truyện bên mình, hãy liên hệ lại Fanpage để được cấp linh thạch miễn phí, cùng với đó mình đã dịch lại truyện Chiến thiếu, Phu nhân lại đào hôn rồi với chất lượng cao hơn rất nhiều, mọi người có thể chuyển sang đây để đọc tiếp nhé: Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi
_____________________Mộng Mỹ Trúc vẫn quỳ trên sàn, ôm bàn tay bị Giản Giao giẫm phải đến rách cả da mà rấm rứt khóc. Thấy Điền Dã vứt hộp quà trắng cùng tấm thiệp xuống trước mặt Giản Thi, bà ta vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên giường, cưng chiều vô vàn ôm Giản Thi vào lòng.
“Thư ký Lâm đã tiết lộ lịch trình hằng ngày của tôi cho cô, chuyện này cô ta đã thành thật khai báo. Vỏ hộp con dao găm cô gửi cho Giản Giao cũng đã tìm thấy rồi, có lẽ có thể tìm thấy dấu vân tay của cô hoặc mẹ cô trên đó. Ngoài ra…” Phó Thịnh Niên từ trong túi áo khoác lấy ra một cây bút ghi âm, lạnh lùng nhìn Giản Thi nói: “Cuộc đối thoại tối qua, tôi đã ghi âm lại rồi.”
Giản Thi trợn trừng mắt, người cô ta như chết lặng.
Sắc mặt Phó Thịnh Niên trầm xuống, anh ngồi xuống cạnh Giản Giao, ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Cả người Giản Giao hơi ngây ngốc.
Thì ra Phó Thịnh Niên vẫn luôn bận rộn tìm bằng chứng để minh oan cho nàng sao?
Mặc dù nàng không biết nội dung đoạn ghi âm của Phó Thịnh Niên là gì, nhưng nhìn khuôn mặt Giản Thi bị kích động đến mức vô cùng kinh ngạc, nàng biết Phó Thịnh Niên đã nắm giữ được bằng chứng đanh thép.
Anh ấy… lại cứu nàng một lần nữa.
“Cô Giản Thi, cô lợi dụng lịch trình của Phó tổng mà cô có được từ Thư ký Lâm. Vào ngày xảy ra sự việc, cô biết Phó tổng đã đặt nhà hàng từ sớm, tối muốn đưa Phó phu nhân đi ăn. Thế nên vào khoảng trưa, cô đã gói hung khí thành quà tặng rồi gửi đến phòng nghỉ của Phó phu nhân. Tối thì giả vờ tình cờ gặp ở nhà hàng, diễn một màn kịch hay, không chỉ tự cầm dao đâm mình mà còn đổ tội lên đầu Phó phu nhân.” Điền Dã từng câu từng chữ kể lại hành vi của Giản Thi, sau đó bật đoạn ghi âm Phó Thịnh Niên đã thu lại trong phòng bệnh tối qua.
Nghe xong ghi âm, Giản Giao chầm chậm quay đầu nhìn Phó Thịnh Niên bên cạnh. Người đàn ông vừa hay cũng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt cứ thế chạm nhau.
Trong đôi mắt anh chứa chan sự cưng chiều và nụ cười mỉm nhẹ, hoàn toàn không giống vẻ cáu kỉnh hôm qua trong thư phòng.
Phó Thịnh Niên nhẹ nhàng ấn đầu nàng vào ngực mình, bàn tay vuốt ve mái tóc nàng: “Có anh ở đây, em sẽ không phải đi tù đâu.”
Giọng anh rất dịu dàng, mắt nàng bỗng nóng ran, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Những thứ này giao cho cảnh sát, đều là bằng chứng có lợi. Cô bịa đặt sự thật, vu khống hãm hại người khác, ý đồ khiến người khác bị truy cứu trách nhiệm hình sự, cô Giản Thi, hành vi của cô đã đủ để bị phán tội rồi.” Điền Dã lạnh lùng nói.
Giản Thi cả người run rẩy, trên mặt không còn chút huyết sắc. Mộng Mỹ Trúc ôm cô ta chặt hơn, bảo vệ chặt chẽ.
“Cô Giản Thi, nếu cô tự nguyện rút đơn kiện, Phó tổng có thể bỏ qua cho cô lần này, nhưng không có lần sau.” Điền Dã liếc nhìn Phó Thịnh Niên rồi truyền đạt rõ ràng ý của anh.
Khuôn mặt vốn đang tái nhợt của Giản Thi bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười đắc ý. Cô ta nhìn Giản Giao, như thể đang nói: “Em thấy không, anh Niên vẫn không nỡ làm hại em, anh ấy sẽ không vì chuyện này mà đưa em vào tù đâu.”
Nhìn đôi mắt cô ta ánh lên ý cười, tim Giản Giao chợt chùng xuống.
Nàng rút tay đang ôm eo Phó Thịnh Niên ra, thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Anh muốn bỏ qua cho cô ta?”
Khi nói ra câu này, giọng nàng run rẩy.
Giản Thi đã bày kế hãm hại nàng, muốn tống nàng vào tù, vậy mà Phó Thịnh Niên lại cứ thế giúp nàng đòi lại công bằng ư?
Nàng lạnh mặt, đứng dậy xách túi xách rồi bước ra ngoài.
Phó Thịnh Niên đi theo sau.
Nàng bị anh kéo lại ở hành lang, một tay giữ chặt, rồi bị kéo mạnh vào lòng. Eo nàng bị vòng tay rắn chắc của anh siết chặt, mặt áp vào ngực anh, nửa thân trên hoàn toàn không thể cử động.
“Anh đảm bảo, cô ta sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương em nữa đâu.” Giọng Phó Thịnh Niên vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Nàng thấy nực cười vô cùng.
“Anh đảm bảo ư? Anh lấy tư cách gì để đảm bảo cho Giản Thi? Anh nhân từ với cô ta như vậy, là không nỡ đưa cô ta vào tù chịu khổ đúng không? Anh vẫn còn yêu cô ta à? Vậy em là gì của anh?”
Giản Giao từng câu từng chữ chất vấn.
Phó Thịnh Niên thu thập bằng chứng để cứu nàng, nàng mới cảm nhận được chút ít sự quan tâm từ anh. Nhưng giờ tình huống lại đảo ngược hoàn toàn, nàng cảm thấy mình như bị một tia sét giáng thẳng từ đầu đến chân, cả người tê dại.
Nàng nhớ lại câu nói của Phó Thịnh Niên trong đoạn ghi âm – “Em bỏ qua cho cô ta, anh sẽ bỏ qua cho em.”
Hình như ngay từ đầu anh đã biết Giản Thi đang hãm hại nàng, nhưng anh không hề có ý định truy cứu trách nhiệm của cô ta.
Rốt cuộc, anh vẫn còn vương vấn tình cảm với Giản Thi, không nỡ ra tay với cô ta.
Nàng như đang ở trong hầm băng, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Anh buông em ra.”
Nàng nghiến răng, căm hận nói: “Vì anh yêu Giản Thi nhiều như vậy, không nỡ để cô ta đi tù, vậy thì anh cưới cô ta đi, tại sao còn cố chấp không chịu ly hôn với em?”
Kiếp trước nàng chắc đã mắc nợ Phó Thịnh Niên, kiếp này mới phải chịu đựng sự dày vò như thế này.
Trong lòng đau nhói từng cơn, trái tim như bị xé toạc một lỗ hổng, khiến nàng muốn khóc mà không thể khóc được.
Nàng vừa tức, vừa giận, vừa hận, bị Phó Thịnh Niên ôm chặt không thể thoát ra, nàng liền cắn vào vai anh, cắn thật mạnh, dốc toàn bộ sức lực của mình.
“Thôi được rồi, theo anh về, chuyện sau đó Điền Dã sẽ xử lý.”
Nàng không chịu buông miệng.
Phó Thịnh Niên cảm thấy vai hơi đau, mà người đang cắn anh vẫn không ngừng dùng sức.
Nếu không phải do chất liệu và độ dày của áo khoác, miếng thịt trên vai anh có lẽ đã bị nàng cắn nát một mảng rồi.
“Giờ em không hề bình tĩnh chút nào.” Anh trầm giọng nói.
Giản Giao cười khẩy trong lòng.
Nàng đúng là không bình tĩnh, nàng hận Phó Thịnh Niên quá nhân từ với Giản Thi. Giản Thi có thể giở trò hãm hại nàng một lần, ắt sẽ có lần thứ hai.
Mộng Mỹ Trúc dám giết mẹ nàng, sẽ không để nàng sống yên, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với nàng thôi.
Sự mềm lòng nhất thời của Phó Thịnh Niên, cuối cùng sẽ hại chết nàng.
“Vẫn không chịu buông ra sao?” Giọng người đàn ông trầm hơn mấy phần.
Thế nhưng nàng lại cắn càng mạnh, càng đau.
Phó Thịnh Niên nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia không nỡ, nhưng rồi vẫn ra tay đấm vào gáy nàng.
Tầm nhìn của nàng bỗng chốc mờ đi, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay anh rồi ngất lịm.
—
Đợi đến khi nàng tỉnh lại, nàng đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng.
Phó Thịnh Niên ngồi bên cạnh, thần sắc phức tạp nhìn nàng.
“Đồ khốn.” Nàng ý thức quay trở lại, mở miệng liền mắng.
Ánh mắt Phó Thịnh Niên lạnh xuống: “Anh khốn nạn ư? Em lại muốn đưa Giản Thi vào tù đến thế sao?”
Nàng cười lạnh một tiếng: “Không nên sao?”
“Cô ta là em gái em.”
“Em gái?”
Đúng vậy, Giản Thi là em gái nàng, nhưng người em gái này lại muốn đưa nàng vào tù, mẹ của người em gái này lại đã giết chết mẹ nàng. Giờ đây người em gái này đã không còn nghĩ đến tình cũ giữa họ nữa, nàng còn cần phải nhẫn nhịn nữa sao?
“Sau lần này, Giản Thi sẽ nhận ra lỗi lầm của mình. Cô ta vốn dĩ là một cô gái tốt, là do anh trước đây từ chối ly hôn đã kích động cô ta, nên cô ta mới mất lý trí như vậy, em…”
“Phó Thịnh Niên.” Nàng tức giận bật dậy, túm lấy gối ném vào người Phó Thịnh Niên. “Vì trong mắt anh Giản Thi tốt đẹp vạn phần, vậy chúng ta ly hôn đi, em nhường vị trí cho cô ta.”
Phó Thịnh Niên đưa tay gạt gối ra, giật lấy, ném sang một bên, hai tay nắm lấy vai nàng, đè nén cơn tức giận: “Em bình tĩnh một chút đi.”
Nàng gạt tay anh ra khỏi giường, tức tối chạy vào phòng thay đồ, lấy một chiếc vali từ trên tủ xuống, rồi vứt quần áo của mình vào bừa bãi.
Phó Thịnh Niên đứng bên cửa nhìn nàng, cho rằng nàng đang gây rối.
“Anh đã nói rồi, sẽ không ly hôn, em đừng gây sự nữa.”
“Em không gây sự, giờ em sẽ đi.”
Vơ vội quần áo nhét vào vali, nàng kéo vali định đi ra ngoài.
Phó Thịnh Niên nắm lấy cổ tay nàng: “Em có thể yên ổn một chút được không?”
“Buông tay!”
“Giản Giao, em cố ý muốn chọc tức chết anh sao?”
Nàng hất tay anh ra: “Phó Thịnh Niên, chúng ta kết thúc rồi.”
Để lại một bình luận