Chương 26: Đừng Giả Vờ Kín Đáo Trước Mặt Ảnh
Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Cập nhật ngày Tháng 8 16, 2025
Ra mắt hệ thống truyện Nữ HuongKhiLau.Com dành riêng cho mọi người. Với đầy đủ thể loại được chọn lọc hay nhất để dịch và hầu như là miễn phí. Kèm theo công cụ hỗ trợ dịch truyện mà không cần biết ngoại ngữ, giờ đây bạn có thể tùy ý dịch truyện mà bạn muốn đọc. Đối với những bạn đã mua truyện bên mình, hãy liên hệ lại Fanpage để được cấp linh thạch miễn phí, cùng với đó mình đã dịch lại truyện Chiến thiếu, Phu nhân lại đào hôn rồi với chất lượng cao hơn rất nhiều, mọi người có thể chuyển sang đây để đọc tiếp nhé: Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi
_____________________Dù đã từng cùng Phó Thịnh Niên là vợ chồng một lần, nhưng từ trước đến nay, Phó Thịnh Niên chưa bao giờ cùng nàng ngủ tới sáng trên một giường.
Hắn làm xong việc rồi đi thẳng, rõ ràng và dứt khoát.
Nhìn chiếc giường lớn trong phòng chính, Giản Dao gãi đầu, trong lòng có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Nàng quan sát sắc mặt Phó Thịnh Niên, nam nhân nhíu mày, dường như không hài lòng với sự sắp xếp này.
“Ta ngủ sofa tầng một cũng được, phòng ngủ cho ngươi dùng.”
Phó Thịnh Niên quay đầu nhìn nàng một cái, một lúc sau, chỉ nói một tiếng “Ừ”.
Giản Dao sửng sốt.
Lúc này, chẳng phải hắn nên nói “Ta ngủ sofa, ngươi ngủ giường” hay sao?
Ít nhất cũng phải biết thương yêu trọng nữ chứ?
Thôi kệ.
Một người trong lòng ngoài mắt chẳng hề để ý đến nàng, còn mong gì hắn thương xót, đã chịu dành cho nàng một cuối tuần như vậy cũng là ân huệ rồi.
Nàng không nghĩ nhiều, quyết định tối nay ngủ sofa.
Lão phu nhân chắc chắn không thể ngờ rằng cuối cùng Phó Thịnh Niên lại đồng ý để nàng ngủ sofa, trong khi bà đã sắp xếp kỹ càng cho cuối tuần này.
…
Bữa tối như thường lệ do Phó Thịnh Niên tự tay nấu, nồi mì Ý thơm phức, no bụng xong, Giản Dao lên tầng hai kiếm chăn mền.
Tầng một lạnh quá, không có chăn thì nàng chịu không nổi.
Nhưng trong nhà này chỉ có một chiếc chăn sạch sẽ dùng được, lại nằm ngay trên giường lớn phòng chính.
Nàng xuống tầng một tìm Phó Thịnh Niên, thấy hắn đang ngồi trên sofa, thoải mái đọc sách.
“Chỉ có một chiếc chăn thôi.” Nàng nói.
Phó Thịnh Niên gật “Ừ” một tiếng, không nói thêm lời nào.
Ý hắn là cô muốn giữ ấm thế nào thì tùy, có liên quan gì đến hắn đâu?
Nàng hơi bực mình.
“Ngươi tránh ra, sofa là của ta.” Nàng hơi tức giận nói.
Phó Thịnh Niên đóng sách, đứng lên thẳng tiến lên tầng trên, còn không ngoái đầu lại.
Một cuối tuần tốt đẹp như vậy, tưởng rằng mối quan hệ giữa nàng và hắn sẽ tiến triển, nào ngờ nàng lại đến đây chịu khổ.
Nàng nằm trên sofa, nhìn trần nhà trắng sáng dưới ánh đèn, trong lòng vừa nóng ruột vừa tức giận.
Thời tiết lạnh vậy, đêm ven biển còn lạnh hơn thành phố A nhiều, nàng không tin Phó Thịnh Niên sẽ bỏ mặc mình.
Nhưng nàng nằm trên sofa lâu rồi, chớp mắt đã đến chín giờ tối, nhưng trên lầu lại chẳng có động tĩnh gì.
Lúc này có lẽ Phó Thịnh Niên đã chui vào chăn ấm rồi.
Nàng choàng áo khoác lên người, cố chịu thêm nửa tiếng, lạnh quá không chịu nổi nên đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên trên lầu.
Cửa phòng chính không đóng, đang hé mở.
Nàng đẩy cửa hé một khe, thấy Phó Thịnh Niên dựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, đọc rất chăm chú.
“Lạnh một chút.” Nàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa.
Người trên giường không để ý đến nàng, nàng đi đến mép giường, thử kéo lên một góc chăn, thấy Phó Thịnh Niên vẫn im lặng, nàng liều lĩnh chui vào chăn.
Chăn đã bị Phó Thịnh Niên ủ ấm nóng hổi, tay chân lạnh cứng cảm nhận được hơi ấm từ thân thể hắn, chẳng mấy chốc lại trở nên ấm áp.
Nàng căng thẳng nhìn Phó Thịnh Niên một cái, hắn hơi bất ngờ đóng sách, tiện tay đặt sách lên kệ đầu giường rồi nằm xuống.
Hắn nằm sát bên nàng, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ thân thể hắn.
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có chăn, tầng một lạnh quá.” Nàng giải thích.
Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt đen láy như một vũng nước lạnh sâu thẳm.
“Dù chúng ta nằm chung giường, ngươi cũng không cần lo, ta đảm bảo sẽ không động vào ngươi.” Nàng nghiêm túc nói: “Giờ ta chẳng còn hứng thú với ngươi nữa rồi.”
Lời nói vừa ra, mày Phó Thịnh Niên lập tức nhíu lại.
Nam nhân quay mặt đi quay lưng lại với nàng, một lúc sau lại quay lại, không biết là cố ý hay vô ý, tay khoác quanh eo nàng.
Nàng phản xạ lùi một chút, lại bị hắn một tay kéo vào lòng.
“Đã là vợ chồng một lần thì đừng giả bộ kiêu kì trước mặt ta nữa.” Phó Thịnh Niên giọng lạnh nổi lên bên tai nàng.
Nàng vừa muốn phản bác thì hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn sâu đậm, đầy áp đặt và mãnh liệt, không cho nàng một phút ngưng thở.
Cùng lúc ấy, tay nam nhân không rảnh rỗi, tự do di chuyển trên người nàng, từng cái vuốt ve, từng chạm chạm đều khiến nàng như bị điện giật.
Đầu óc nàng trống rỗng hoàn toàn.
Có vẻ đây là lần đầu tiên Phó Thịnh Niên hôn nàng.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Giản Dao toàn thân đau nhức không nhẹ, nhưng vẫn đứng dậy được.
So với hai lần trước, tối qua Phó Thịnh Niên đã rất nhẹ nhàng rồi.
Nàng xoay người, tưởng chỉ có mình mình trên giường, quay mặt lại thì phát hiện Phó Thịnh Niên nằm bên cạnh, ngủ rất say mà hơi thở lại nhẹ nhàng.
Nàng đứng hình mấy giây, thở dài một hơi thật dài.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phó Thịnh Niên ngủ, nàng không thể không nhìn lâu thêm chút nữa.
Nhìn kỹ, lông mi hắn dày và dài, sống mũi cao, góc mặt nghiêng cực đẹp.
Nàng nhìn đến nỗi đờ đẫn, thậm chí bất giác duỗi tay sơ ý chạm nhẹ vào má Phó Thịnh Niên.
Trong nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm nhận má mình bị chạm, từ từ mở mắt, nhìn thấy Giản Dao nằm bên cạnh, cằm tựa lên tay, chăm chú nhìn hắn, hắn chốc lát mất tập trung.
Ánh mắt nàng đen láy long lanh, đôi môi hồng hồng hơi mím lại, dáng vẻ thật đáng yêu.
Khi ánh mắt chạm nhau, nàng rõ ràng mất phương hướng.
Nàng vội đứng dậy, vội vàng xuống giường, rồi vội vàng bắt lấy quần áo tối qua bị hắn vứt trên sàn, một chân bị chăn quấn, “rầm” ngã xuống đất.
Hắn nhíu mày ngồi dậy, nhìn nàng quỳ một chân dưới đất, lấy quần áo che người, trong lòng thầm nghĩ nàng quả thật ngớ ngẩn, rồi chìa tay tháo chăn quấn quanh chân nàng từng chút một.
Nàng nhanh chóng mặc xong quần áo, đỏ bừng mặt chạy vào phòng tắm.
Nhớ lại lúc vừa rồi mình trông xấu hổ thế nào, Giản Dao chỉ muốn đầu đập vỡ ở đây, nàng cố gắng rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng làm dịu đi vầng đỏ trên mặt.
Tắm xong, nàng khoác áo choàng bước ra, thấy Phó Thịnh Niên khoác áo khoác đứng trên ban công hút thuốc, nàng ngần ngại một lúc rồi tiến đến gần.
“Ta… hơi đói rồi.” Nàng nhỏ giọng nói.
Hắn dập điếu thuốc trong tay, ném cho nàng một câu “Đợi đi,” rồi quay người vào phòng tắm.
Tắm xong, hắn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nàng trang điểm nhẹ, thay đồ xuống tầng dưới.
Nhẹ nhàng bước đến cửa bếp, tựa vào cửa lén nhìn Phó Thịnh Niên.
Nam nhân đang nướng bánh mì, chiên trứng và thịt ba chỉ, tay nghề thạo như người thường xuyên vào bếp.
“Thay vì lén nhìn ở đó, sao không đem sữa nóng ra ngoài đi.” Hắn không quay đầu nói.
Nàng sững người, tự hỏi có phải trên đầu hắn mọc ra một đôi mắt sau gáy.
“Biết rồi.” Nàng bước tới lấy sữa nóng từ trong nồi đổ vào cốc.
Vừa cầm hai cốc sữa lên đã bị nóng làm rụt tay, cái cốc thủy tinh rơi xuống đất, vụn vỡ loảng xoảng.
“Xin lỗi.” Nàng vội vàng quỳ xuống dọn sạch mảnh vỡ.
Nhưng các mảnh kính còn đang nóng trong tay làm nàng rít lên một tiếng, tắc trách làm rơi mảnh vỡ lên mu bàn tay Phó Thịnh Niên, để lại một vết máu.
Để lại một bình luận