Chương 228: Sinh phải kiến nhân, tử phải kiến thi
Thiếu Phu Nhân Chiến Gia Lại Bỏ Trốn Rồi - Cập nhật ngày Tháng 8 25, 2025
Ra mắt hệ thống truyện Nữ HuongKhiLau.Com dành riêng cho mọi người. Với đầy đủ thể loại được chọn lọc hay nhất để dịch và hầu như là miễn phí. Kèm theo công cụ hỗ trợ dịch truyện mà không cần biết ngoại ngữ, giờ đây bạn có thể tùy ý dịch truyện mà bạn muốn đọc. Đối với những bạn đã mua truyện bên mình, hãy liên hệ lại Fanpage để được cấp linh thạch miễn phí, cùng với đó mình đã dịch lại truyện Chiến thiếu, Phu nhân lại đào hôn rồi với chất lượng cao hơn rất nhiều, mọi người có thể chuyển sang đây để đọc tiếp nhé: Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi
_____________________Gió biển buổi sớm cuối thu lạnh đến lạ thường.
Tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống mặt biển, từng chiếc thuyền cứu hộ lần lượt đưa thợ lặn trở về tàu lớn.
Phong Kỳ nhìn người thợ lặn cuối cùng lên thuyền, chân mày nhíu chặt, sắc mặt càng thêm nặng nề. Đối diện với ánh mắt của nhân viên cứu hộ, hắn còn chưa kịp mở lời, đối phương đã lắc đầu, nói:
“Phong đặc trợ, chúng tôi đã tìm khắp nơi rồi, vẫn không thể tìm thấy Dư tiểu thư. Hơn nữa, dạo trước còn nghe nói quanh đây có dấu vết của cá mập trắng lớn…” Nhân viên cứu hộ do dự một chút rồi nói tiếp: “Đã cả một đêm rồi, e là Dư tiểu thư đã…”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay đột nhiên dùng sức túm lấy cổ áo anh ta, nhấc bổng lên, cứng rắn ngắt ngang những lời chưa kịp nói ra.
“Chiến… Chiến tổng…” Nhân viên cứu hộ nhìn rõ người trước mắt, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Cả người Chiến Tư Trạc vẫn còn ướt sũng, khí tràng toàn thân càng thêm hung ác, tàn nhẫn. “Nói tiếp, nàng đã làm sao!”
“Nàng… nàng… nàng…” Nhân viên cứu hộ bị hắn dọa cho run lẩy bẩy, dưới áp lực khí tràng của Chiến Tư Trạc, cuối cùng không chịu nổi nữa, gào lên: “Dư tiểu thư… e là lành ít dữ nhiều.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều biến đổi, nhưng trong lòng họ đều rõ, nhân viên cứu hộ nói không sai.
Chưa nói đến chuyện có thật sự xuất hiện cá mập trắng lớn hay không, chỉ riêng môi trường dưới biển phức tạp thế này, ngay cả những nhân viên cứu hộ thông thạo sông nước cũng không dám đảm bảo bản thân có thể an toàn trở về, huống hồ là Dư Thanh Thư vừa mới sảy thai không lâu, trên người còn có vết thương?
Nhưng cho dù vậy, mọi người vẫn không dám nói thật.
Rầm một tiếng.
Chiến Tư Trạc quăng nhân viên cứu hộ ra, vẻ mặt âm u, tàn bạo. “Tiếp – tục – tìm! Sống phải thấy người, chết – phải – thấy – xác.”
…
Trời sáng rồi lại tối.
Từng chiếc thuyền cứu hộ nối đuôi nhau ra khơi rồi quay về, phạm vi tìm kiếm lần sau lại được mở rộng hơn lần trước.
Tất cả mọi người trên boong tàu không dám nhúc nhích nửa phân, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, cầu nguyện sẽ có một tin tốt truyền đến.
Trong khoảng thời gian đó, Chiến Tư Trạc mặc kệ Thuận thúc và Phong Kỳ khuyên can, đã xuống biển ba bốn lần, nhưng cuối cùng đều tay trắng trở về.
Hắn không tìm thấy nàng nữa rồi.
Lần này, thật sự không tìm thấy nữa.
Trái tim như bị một con dao sắc bén hung hăng khoét đi quá nửa, máu trong toàn thân như chảy ngược rồi đông cứng lại. Hắn nghỉ ngơi chốc lát trên boong tàu, lại định xuống biển. Phong Kỳ thấy vậy, cũng chẳng màng đến mệnh lệnh nữa mà tiến lên.
“Chiến tổng, ngài không thể xuống nữa! Cứ tiếp tục thế này, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi đâu!” Phong Kỳ quỳ một gối xuống, chắn trước bước chân muốn xuống biển của Chiến Tư Trạc.
“Tránh ra.” Chiến Tư Trạc mặt không cảm xúc, hai mắt hằn lên những tơ máu đỏ vì nhiều lần lặn xuống nước.
Phong Kỳ vẫn không nhúc nhích.
“Phong Kỳ, mệnh lệnh của ta ngươi không hiểu sao! Tránh ra! Nếu không, cút ngay cho ta!” Chiến Tư Trạc túm cổ áo Phong Kỳ, ép hắn đứng dậy, giơ nắm đấm.
“Không thể tránh.” Phong Kỳ mím chặt môi, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng: “Chiến tổng, hôm nay dù ngài có đuổi việc tôi, tôi cũng không thể tránh! Tôi không thể trơ mắt nhìn ngài mạo hiểm!”
Chiến Tư Trạc nhìn hắn, nắm đấm siết chặt, nhưng mãi vẫn không thể hạ xuống.
“Chiến tổng…”
“Chiến tổng, Phong đặc trợ, Dư tiểu thư… Dư tiểu thư được tìm thấy rồi.” Có người vội vã chạy tới, báo.
Chiến Tư Trạc sững người, buông Phong Kỳ ra, quay đầu nhìn người vừa tới. “… Ngươi nói gì?”
“Bẩm… bẩm Chiến tổng, Dư… Dư tiểu thư được tìm thấy rồi.” Hắn run giọng trả lời.
Lời còn chưa dứt, đã thấy Chiến Tư Trạc xoay người đi về phía bên kia boong tàu.
Thuận thúc thấy Chiến Tư Trạc đi nhanh tới, sắc mặt biến đổi, ánh mắt phức tạp, chắn trước mặt hắn. “Thiếu gia…”
Ánh mắt Chiến Tư Trạc liếc thấy chiếc cáng được phủ vải trắng sau lưng Thuận thúc, trong lòng mơ hồ hiểu ra điều gì, trái tim lập tức như bị thứ gì đó đập nát, đau đến mức hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Hắn nắm chặt cánh tay Thuận thúc, tha thiết muốn có được một câu trả lời khác.
“Thuận thúc, nàng ở đâu?”
“Thiếu gia…” Thuận thúc nhìn Chiến Tư Trạc, vành mắt đỏ hoe, mấp máy môi, không nỡ nói ra. “Dư tiểu thư, nàng… nàng…”
“Chiến Tư Trạc, ngươi là đồ khốn!”
Lời của Thuận thúc chưa kịp nói ra, một luồng kình phong mạnh mẽ đã ập thẳng về phía Chiến Tư Trạc. Quý Chính Sơ mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, tung một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn.
Liên tục xuống nước, gần như không nghỉ ngơi, Chiến Tư Trạc vốn đã sức cùng lực kiệt, cứ thế lãnh trọn cú đấm này.
Cú đấm này của Quý Chính Sơ dùng hết mười phần sức lực, khóe miệng Chiến Tư Trạc rách ra, lập tức rỉ máu.
Không đợi Chiến Tư Trạc đứng vững, Quý Chính Sơ lại tung thêm một cú đấm nữa, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản kháng, lực đạo càng đánh càng tàn nhẫn như muốn lấy mạng.
Chiến Tư Trạc phản ứng lại, đỡ được cú đấm này. “Quý Chính Sơ, cút ngay! Ta không có thời gian đôi co với ngươi!”
“Không có thời gian?” Quý Chính Sơ nghiến răng, đôi mắt vốn dịu dàng nay tràn ngập vẻ âm u, tàn nhẫn, thoáng long lanh ánh nước, hắn cười lạnh mỉa mai: “Cũng phải, đường đường là Chiến tổng như ngươi đương nhiên không có thời gian, dù sao tiếp theo ngươi còn phải nghĩ cách giải thích với cổ đông về cái chết của Dư Thanh Thư, rằng nó không liên quan đến ngươi, để ngươi có thể tiếp tục ngồi vững trên chiếc ghế tổng tài của tập đoàn Chiến thị!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Quý Chính Sơ thở hổn hển, thấy được sự kinh ngạc trong đáy mắt Chiến Tư Trạc, hắn cười lạnh mấy tiếng. “Sao? Chiến tổng đây là nghe không hiểu tiếng người nữa rồi à?”
“Không thể nào, nàng không thể chết!”
“Không thể? Ngươi có phải muốn nói Thanh Thư không hề chết, nàng đang lừa ngươi?” Nước mắt Quý Chính Sơ rơi xuống, hắn cười khẩy, chỉ vào chiếc cáng cách đó không xa, gầm lên: “Chiến Tư Trạc! Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Nàng đang nằm ở đó, nhắm mắt, ngay cả hơi thở cũng không còn! Nàng lừa ngươi thế nào? Lấy mạng ra lừa ngươi sao?!”
“Cút ngay!”
Chiến Tư Trạc đẩy mạnh Quý Chính Sơ ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc cáng. Tấm vải trắng trên đó sáng đến chói mắt.
Dưới tấm vải trắng, một bàn tay buông thõng xuống, cổ tay trắng nõn, mảnh khảnh, không khó để nhận ra đó là một người phụ nữ.
Chiến Tư Trạc cảm thấy tim mình như ngừng đập, yết hầu trượt lên xuống, muốn nói mà không thể thốt nên lời, muốn bước tới lật tấm vải trắng kia lên, muốn phản bác rằng những gì Quý Chính Sơ nói đều là giả, nhưng đôi chân lại như bị đeo gông xiềng nặng trĩu, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Hắn đang sợ hãi.
Hắn sợ rằng khi bước tới lật tấm vải ra, sẽ phát hiện những gì Quý Chính Sơ nói đều là sự thật.
Chiến Tư Trạc bỗng chốc như đánh mất tất cả dũng khí.
“Chiến tổng…” Phong Kỳ đuổi theo, vừa cất tiếng gọi thì đã nhìn thấy màu trắng chói mắt kia, trong lòng chấn động.
Đây là…
Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió biển mang theo cái lạnh cắt xương bất ngờ thổi tới, hất tung tấm vải trắng trên cáng, để lộ ra thân hình người phụ nữ bên dưới.
Vì ngâm trong nước cả một ngày một đêm, thi thể đã trương phình, có phần biến dạng, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được những đường nét trên mày mắt tương tự với Dư Thanh Thư.
Chiếc váy dạ hội trên người nàng ướt sũng, dính chặt vào thân thể, nàng nhắm mắt nằm yên trên cáng, như một con búp bê vải không còn sinh khí.
Sắc mặt những người có mặt đều trắng bệch, dù đã sớm có dự cảm Dư Thanh Thư có thể không qua khỏi, nhưng khi thật sự nhìn thấy thi thể của nàng, họ vẫn không dám tin, hít vào một ngụm khí lạnh.
Quý Chính Sơ siết chặt nắm đấm, đè giọng chất vấn: “Chiến Tư Trạc, ngươi hài lòng chưa? Thấy nàng nằm ở đó, ngươi hài lòng chưa! Hai năm trước, nàng ôm trọn một trái tim vui mừng gả cho ngươi, đổi lại là sự lạnh lùng khinh bỉ của ngươi, là mặc cho người khác bắt nạt, làm nhục! Hai năm sau, ngươi từng bước ép nàng, ép nàng mất đi đứa con, cuối cùng đến cả mạng sống cũng không còn!”
Hắn gằn từng chữ, từng lời như rỉ máu: “Chiến Tư Trạc, tại sao người chết không phải là ngươi!”
Thân hình Chiến Tư Trạc lảo đảo, loạng choạng vài bước, hai mắt đỏ ngầu như nhiễm máu, một vị tanh ngọt lan ra trong miệng.
“Phụt…”
“Thiếu gia!”
Không một dấu hiệu báo trước, Chiến Tư Trạc đột ngột phun ra một ngụm máu, rồi trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Để lại một bình luận