Chương 183: Tần Đỉnh, Sở Thích Nam Trang Nữ Giả

Thiếu Phu Nhân Chiến Gia Lại Bỏ Trốn Rồi - Cập nhật ngày Tháng 8 25, 2025

Ra mắt hệ thống truyện Nữ HuongKhiLau.Com dành riêng cho mọi người. Với đầy đủ thể loại được chọn lọc hay nhất để dịch và hầu như là miễn phí. Kèm theo công cụ hỗ trợ dịch truyện mà không cần biết ngoại ngữ, giờ đây bạn có thể tùy ý dịch truyện mà bạn muốn đọc. Đối với những bạn đã mua truyện bên mình, hãy liên hệ lại Fanpage để được cấp linh thạch miễn phí, cùng với đó mình đã dịch lại truyện Chiến thiếu, Phu nhân lại đào hôn rồi với chất lượng cao hơn rất nhiều, mọi người có thể chuyển sang đây để đọc tiếp nhé: Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi

_____________________

Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng.

Gió sớm mang theo hơi lạnh, thổi tung rèm cửa, lướt qua bàn tay của Dư Thanh Thư đặt bên ngoài chăn.

Trán nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dường như đang chìm trong cơn ác mộng. Đôi môi hồng khẽ mấp máy, nỉ non: “A Tiếu… cẩn thận! Đừng!”

Cốc cốc…

Có người đột ngột gõ cửa, Dư Thanh Thư giật mình bừng tỉnh, con ngươi khẽ run, một lúc sau mới nhận ra mình vừa gặp ác mộng.

“Dư tiểu thư, xin hỏi tôi có thể vào không?” Giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

Dư Thanh Thư thu lại dòng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, rồi lại liếc đồng hồ, mới sáu rưỡi sáng, sao lại có người đến kiểm tra phòng sớm như vậy?

“Vào đi.” Nàng ổn định lại tâm trạng, cất lời.

Lời vừa dứt, cửa phòng từ từ được đẩy ra từ bên ngoài, Dư Thanh Thư cũng quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một bóng người lọt vào tầm mắt, mặc bộ váy y tá màu hồng nhạt, đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt với hàng mày ánh lên vài phần anh khí.

Có lẽ vì dáng người cao lớn nên bộ váy y tá mặc trên người trông có phần kỳ quặc, lạc lõng, mang lại cảm giác không vừa vặn.

Nàng nhíu mày, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt.

“Dư tiểu thư, tối qua bác sĩ đã kê lại đơn thuốc dựa trên tình trạng sức khỏe hiện tại của cô, dặn tôi sau khi cô tỉnh dậy phải cho cô uống ngay.” Ngay khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, hắn đã vô tình chạm mắt với Dư Thanh Thư, nhưng chỉ trong chớp mắt đã dời tầm nhìn đi, quay lưng lại lấy thuốc trên xe đẩy.

Nhưng chính cái nhìn này đã khiến Dư Thanh Thư hoàn toàn xác định được thân phận của kẻ đó.

Nàng khẽ nhếch môi, vạch chăn ra, ngồi xuống mép giường, giơ chân đá vào chiếc xe đẩy.

“Tiểu y tá” đang lấy thuốc thì khựng lại, suýt nữa làm đổ cả lọ thuốc. “Dư tiểu thư—”

“Sao ta không biết ngươi có sở thích giả gái từ bao giờ vậy?” Dư Thanh Thư nhìn hắn đầy hứng thú, gọi cả họ lẫn tên: “Tần – Đỉnh.”

Có thể thấy bằng mắt thường, bóng người trong bộ đồ hồng phấn cứng đờ, vẫn còn chút không cam tâm, cố éo giọng: “Dư tiểu thư, cô nói gì vậy?”

“Ba giây. Nếu ngươi muốn giữ nguyên bộ dạng này cũng không phải là không thể. Đợi khi về lại liên minh, ta sẽ mua cho ngươi mấy trăm bộ, mỗi ngày một bộ, không trùng lặp.”

Khóe miệng Tần Đỉnh giật giật, hắn đặt lọ thuốc xuống, tháo khẩu trang ra: “Lão đại, người cũng quá ác rồi!”

Dư Thanh Thư nhìn gương mặt quen thuộc, không hiểu vì sao, hốc mắt lại cay cay.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Tần Đỉnh, nàng dường như mới thực sự cảm nhận được… mình vẫn còn sống. Người trong cơ thể này không phải Dư Thanh Thư, mà là Lạc Y, là nàng.

Thấy hốc mắt Dư Thanh Thư ửng đỏ, Tần Đỉnh kinh hãi trợn tròn mắt: “Lão… Lão đại, không phải chứ! Người đừng khóc mà! Ta có nói gì đâu! Người… sao người lại khóc rồi? Ta còn chưa khóc đây này! Người, người, người—”

“…” Bầu không khí cảm động, thoáng chốc đã bị Tần Đỉnh phá hỏng.

“Lão đại, trời mới biết ta nhớ người đến nhường nào!” Tần Đỉnh đưa khăn giấy tới, nghiêm túc ngắm nghía gương mặt của Dư Thanh Thư rồi nói: “Nhưng mà lão đại ơi, dung mạo này của người khác xa trong ảnh quá!”

Nói rồi, Tần Đỉnh liền mở một bức ảnh trong điện thoại, giơ thẳng đến trước mặt Dư Thanh Thư.

Trong ảnh là Dư Thanh Thư với thân hình hơi mập, mặc một chiếc váy cúp ngực màu hồng cánh sen diêm dúa, mái tóc xoăn lọn to buông xõa, trang điểm đậm nét. Rõ ràng mới ngoài hai mươi mà lại ăn vận như phụ nữ ngoài ba mươi, thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Đây chính là dáng vẻ trước kia của nguyên thân.

Nhìn lại nàng của hiện tại, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng trên gương mặt to bằng bàn tay là ngũ quan tinh xảo, làn da mịn màng, không son phấn mà vẫn toát lên vẻ tuyệt sắc, khác một trời một vực so với trong ảnh.

Bức ảnh này là do Tần Đỉnh phải rất khó khăn mới tìm được trong một đống tài liệu.

“Giờ này, ngươi vừa xuống máy bay đã chạy đến đây ngay à?”

Tần Đỉnh cất điện thoại, kéo một chiếc ghế ngồi xuống. “Ta vừa xuống máy bay mới thấy tin nhắn người gửi, nói rằng người đang ở bệnh viện. Ta lo cho người quá nên mới chạy tới ngay! Lão đại, người không sao chứ?”

“Không sao.” Dư Thanh Thư trầm ngâm giây lát, nhướng mày hỏi: “Vậy bộ dạng này của ngươi là sao đây?”

Tần Đỉnh ho khan hai tiếng, kéo kéo chiếc váy y tá trên người. “Mấy năm trước ta đã bị trong nước để mắt tới, nếu cứ quang minh chính đại trở về thì tuy không có chuyện gì lớn nhưng chắc chắn không tránh khỏi việc bị mời đi uống trà tâm sự. Cho nên để bớt phiền phức, ta đã lén lút trở về từ liên minh. Bệnh viện lại đông người khó dò, thế là ta bèn mua một bộ váy y tá của một tiểu cô nương ở đây rồi trà trộn vào.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

TOP TRUYỆN

Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Tháng 8 25, 2025
Thiếu Phu Nhân Chiến Gia Lại Bỏ Trốn Rồi - Tháng 8 25, 2025
Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng 8 25, 2025
Hoàng Thúc Độc Sủng Tiểu Vương Phi - Tháng 8 25, 2025
Chưởng Thượng Hoan: Chiến Vương Thịnh Sủng Tiểu Y Phi - Tháng 8 25, 2025
Bị Bức Làm Thông Phòng? Ta Xoay Người Gả Cho Cha Của Tra Nam - Tháng 8 25, 2025

Bảng Xếp Hạng

Chương 77: Nhìn như không thấy

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng mười một 5, 2025

Chương 101: Âm mưu đen đã xuống biển rồi sao?

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng mười một 5, 2025

Chương 100: Tặng Vật của Bồ Tát Sống

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Tháng mười một 5, 2025